Tháng chạp năm 1968, các dũng sĩ thiếu niên miền
Nam đang học ở Tả
Ngạn thì có mấy chú đưa xe ô tô đến đón về Hà Nội. Các bạn Luyện, Thu,
Nết, Phổ, Mên, Hoà… không hiểu có chuyện gì, bởi cả nhóm vừa về Thủ đô
hôm trước thì năm giờ chiều ngày hôm sau có xe đến đón đi… Mãi đến khi
xe lăn bánh vào đến sân Phủ Chủ tịch thì mọi người mới biết là được gặp
Bác Hồ.
Vừa bước chân xuống xe, nhìn thấy Bác Hồ
và Bác Tôn ngồi ở một cái ghế gỗ dài kê trước cửa nhà, tất cả vội chạy
ào tới chào Bác. Bác cháu trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Sau đó hai
Bác bảo:
-Thôi, các cháu vào ăn cơm với hai Bác!
Bữa cơm chẳng có thịt cá gì nhiều nhưng
rất ấm cúng. Các dũng sĩ thiếu niên được ngồi ăn cùng Bác Hồ và Bác
Tôn. Nết, người nhỏ quá, cái đầu chỉ lấp ló cạnh bàn được Bác Hồ gắp
thức ăn cho luôn.
Ăn xong, hai Bác tặng mỗi cháu một bông hồng, một quả táo,
một quả lê và ba quyển sách “Người tốt việc tốt”. Sau đó, Bác Hồ bảo:
-Các cháu lại cả đây hôn hai Bác rồi ra về.
Các dũng sĩ hôn hai Bác xong, Bác Hồ lại dặn:
-Các cháu về trường cố gắng học tập cho giỏi.
Tất cả đều rất cảm động. Bạn Luyện định
cất giữ điều muốn hỏi trong lòng, nhưng lúc này đây, trong không khí
thân tình và chan chứa tình yêu thương thế này liền mạnh dạn lên tiếng
thưa với Bác Hồ:
-Thưa Bác, chúng cháu cứ tưởng hai Bác gọi các cháu về có việc cần…
Bác Hồ cười hiền từ và bảo:
-Hai Bác nhớ các cháu cho nên gọi các cháu về để hai Bác gặp hỏi chuyện.
Nghe Bác nói, Luyện và các bạn cảm động, muốn trào nước mắt.
Hai Bác tuổi đã cao, phải lo trăm nghìn công việc của đất nước, vậy mà
hai Bác vẫn nhớ đến các cháu miền
Nam. Luyện nghĩ: “Mình được ở ngoài Bắc mà hai Bác còn lo và thương như vậy, các bạn còn ở trong
Nam, hai Bác còn lo và thương biết chừng nào...