Chủ tịch Hồ Chí Minh là người thầy vĩ
đại của cách mạng Việt Nam, lãnh tụ kính yêu của giai cấp công nhân và
của cả dân tộc Việt Nam, một chiến sĩ xuất sắc, một nhà hoạt động lỗi
lạc của phong trào cộng sản quốc tế và phong trào giải phóng dân tộc.
Ở Hồ Chí Minh, đạo đức đã đạt tới một
sự thống nhất chặt chẽ giữa nói và làm, giữa đời công và đời tư, giữa
đạo đức cách mạng và đạo đức đời thường. Do đó, Người đã trở thành "tinh
hoa và khí phách, lương tâm và vinh dự", thành biểu tượng của đạo đức và
văn minh, không phải chỉ của Đảng ta, dân tộc ta, mà còn là biểu tượng
của đạo đức - văn minh nhân loại. Đúng như bạn bè quốc tế đã đánh giá: "Giữa
lúc vàng thau lẫn lộn, đồng chí Hồ Chí Minh trở thành trung tâm và tượng
trưng cho cuộc xung đột lớn lao đang diễn ra giữa cái cũ và cái mới,
giữa chủ nghĩa đế quốc và chủ nghĩa xã hội. Sở dĩ bản anh hùng ca Việt
Nam thu hút được lòng yêu mến của hàng trăm triệu người trên thế giới,
chính là vì nó được tiêu biểu bởi nhân vật phi thường đó".
Tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh đã làm
trong sáng thêm lương tâm của dân tộc và của loài người.
Chủ tịch Hồ Chí
Minh đã hiến dâng cả cuộc đời và sự nghiệp của mình cho dân tộc và nhân
loại. Con người, cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Người là một chỉnh
thể thống nhất, ở đó có mối liên hệ hữu cơ không thể tách rời giữa tư
tưởng và hành động, giữa lý luận và thực tiễn, trong suy nghĩ và cách
ứng xử. Cả cuộc đời Người hành động để cứu dân, cứu nước, cho nước nhà
được độc lập, đồng bào ta được tự do, ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng
được học hành, mọi người tiến bộ, sống nhân ái, hạnh phúc - đó là lẽ
sống của Người.
''Dân tộc ta, nhân dân ta, non sông
đất nước ta, đã sinh ra Hồ Chủ Tịch, Người anh hùng dân tộc vĩ đại và
chính Người đã làm rạng rỡ dân tộc ta, nhân dân ta và non sông đất nước
ta”. Điều đó đã trở thành chân lý làm rung động con tim mỗi người Việt
Nam khi nhắc đến tên người- Bác Hồ muôn vàn kính yêu.
Tấm gương đạo đức Hồ Chí minh là một
tấm gương đạo đức của một vĩ nhân, một lãnh tụ cách mạng vĩ đại, một
người cộng sản vĩ đại, nhưng đó đồng thời cũng là tấm gương đạo đức của
một người bình thường, ai cũng có thể học theo để làm một người cách
mạng, một người công dân tốt hơn.
"Không có gì quý hơn độc lập, tự do",
đó là lý tưởng, là lẽ sống mà cũng là học thuyết chính trị - đạo đức của
Hồ Chí Minh, của dân tộc Việt Nam. Ham muốn tột bậc của Người là làm sao
cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng
bào ta ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành.
Chính ham muốn mãnh liệt ấy đã tạo
cho Người một ý chí, một nghị lực phi thường để "giàu sang không thể
quyến rũ, nghèo khó không thể chuyển lay, uy vũ không thể khuất phục".
Cho đến khi phải từ biệt thế giới này, điều luyến tiếc duy nhất của
Người vẫn chỉ là "không được phục vụ nhân dân lâu hơn nữa, nhiều hơn
nữa".
Đạo đức Hồ Chí Minh là đạo đức của
một bậc đại trí, đại đồng, hy sinh chẳng quản, gian nguy không sờn. Đạo
đức Hồ Chí Minh là đạo đức của tinh thần: Thắng không kiêu, khó không
nản. Cuộc đời Hồ Chí Minh là một chuỗi những năm tháng vô cùng gian khổ:
hai lần ngồi tù, một lần lãnh án tử hình; có giai đoạn hoạt động rất sôi
nổi, được đánh giá cao, có giai đoạn bị hiểu lầm, ngộ nhận, lâm vào cảnh
"như là sống ở bên lề, ở bên ngoài của Đảng”. Vượt qua được thử thách
khổ ải, tù đày đã rất khó, nhưng vượt qua được thử thách do bị hiểu lầm,
nghi kị còn day dứt hơn nhiều. Để kiên trì chân lý, giữ vững quan điểm
độc lập, tự chủ, Người đã bình tĩnh, chủ động vượt qua những năm tháng
khó khăn đó. Lê-nin từng nói: không sợ đói, không sợ chết, chỉ sợ không
chiến thắng được phút yếu đuối của bản thân. Trong khó khăn, Người vẫn
luôn luôn "tự khuyên mình": muốn nên sự nghiệp lớn, tinh thần càng phải
cao. Dù có lúc phải "hoá lệ thành thơ" thì điều đó cũng chỉ vì nhân dân,
vì Tổ quốc chứ không phải vì cảnh ngộ cá nhân.
Đạo đức Hồ Chí Minh là đạo đức của
một lãnh tụ hết lòng thương yêu, quý trọng đối với nhân dân, luôn luộn
tin tưởng vào trí tuệ và sức mạnh của nhân dân, cho nên mọi chủ trương,
chính sách đều xuất phát từ nhu cầu và lợi ích của nhân dân, luôn luôn
dựa vào dân, "lấy dân làm gốc". Người giáo dục cán bộ phải nêu cao tinh
thần phục vụ, tinh thần trách nhiệm trước nhân dân, phải chăm lo đời
sống vật chất và tinh thần của nhân dân, bởi "nếu nước được độc lập mà
dân không được hưởng hạnh phúc, tự do thì độc lập cũng không có nghĩa lý
gì".
Để làm tròn trách nhiệm là người đầy
tớ trung thành của nhân dân, Người dạy cán bộ phải gần dân, hiểu tâm lý,
nguyện vọng của dân, lắng nghe ý kiến của dân. của "những người không
quan trọng", không được lên mặt "quan cách mạng", cậy quyền cậy thế, đè
đầu cưỡi cổ dân. Mặc dù uy tín rất cao, có sức hấp dẫn rất lớn, được
toàn dân suy tôn là "Cha già của dân tộc" nhưng không bao giờ Người xem
mình đứng cao hơn nhân dân. Người coi việc phải gánh chức Chủ tịch cũng
như việc "người lính vâng mệnh lệnh quốc dân ra mật trận". Nhận được thư,
quà chúc mừng của nhân dân, dù bận trăm công nghìn việc, Người vẫn tự
tay viết thư trả lời, cảm ơn một cách thân tình, chu đáo, nêu một tấm
gương ứng xử rất văn hóa, đầy khiêm nhường và kính trọng đối với nhân
dân.
Đạo đức Hồ Chí Minh là đạo đức nhân
ái, vị tha, khoan dung, nhân hậu hết mực. Bác Hồ là "muôn vàn tình thân
yêu" đối với đồng chí, đồng bào. Trong tình yêu thương đó, có chỗ cho
mọi người, không quên, không bỏ sót một ai. Trái tim mênh mông của người
ôm trọn mọi nỗi đau khổ của nhân dân. Người nói một cách cảm động: "Mỗi
người, mỗi gia đình đều có một nỗi đau khổ riêng; gộp những nỗi đau khổ
riêng của mỗi người, mỗi gia đình lại thì thành nỗi đau khổ của tôi".
Tình thương yêu đó được mở rộng đối với nhân dân lao động toàn thế giới.
Đối với những người lầm lạc, ngay cả đối với những người chống đối hay
kẻ thù, Người cũng thể hiện một lòng khoan dung, độ lượng hiếm có. Kẻ
thù xâm lược đã gây nên bao tội ác man rợ đối với nhân dân ta, nhưng khi
chúng đã thất thế, đầu hàng hay bị bắt, Người luôn luôn nhắc nhở chúng
ta phải đối xử với chúng một cách khoan hồng, phải làm "cho thế giới
biết rằng ta là một dân tộc văn minh, văn minh hơn bọn đi giết người,
cướp nước".
Đạo đức Hồ Chí Minh là đạo đức chí
công vô tư, đời riêng trong sáng, nếp sống giản dị và đức khiêm tốn phi
thường. Cần kiệm, giản dị, ít lòng ham muốn về vật chất, đó là "tư cách
của người cách mạng". Người đề ra và tự mình gương mẫu thực hiện. Cũng
như V.I.Lê-nin, Người coi khinh mọi sự xa hoa, không ưa chuộng những
nghi thức trang trọng. Một cốt cách giản dị, một sự giản dị vĩ đại. Đó
là một cuộc đời trong sạch, suốt đời thực hành cần kiệm, liêm chính.
Nét nổi bật trong đạo đức Hồ Chí Minh
là sự khiêm tốn phi thường. Mặc dù có công lao rất lớn, Người không để
ai sùng bái cá nhân mình, mà luôn luôn nêu cao sự nghiệp anh hùng của
toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta. Người nói: Quần chúng mới là người
làm nên lịch sử và lịch sử là lịch sử của chính họ chứ không phảl của
một cá nhân anh hùng nào.
Bấy nhiêu đức tính cao cả chung đúc
lại trong một con người đã làm cho tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh trở nên
siêu việt, vô song, "khó ai có thể vượt hơn. Nhưng với sự kết hợp những
đức tính đó, Người còn là tấm gương mà nhiều người khác có thể noi
theo".
Tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh đã làm
trong sáng thêm lương tâm của dân tộc và của loài người.