Thực
hiện theo kế hoạch của BCH Huyện Đoàn Thọ Xuân, sáng ngày 14 tháng 5
năm 2012, Đoàn trường THPT Lê Hoàn đã tổ chức thành công “Lễ tri ân -
trưởng thành khi tôi 18 ” cho ĐVTN khối 12.
Các bạn ĐVTN trường THPT Lê Hoàn - Thọ Xuân
Buổi lễ được tổ chức trang trọng và thân mật trong không khí mùa thi
tốt nghiệp THPT đã tới. Buổi lễ diễn ra với sự tham dự của các thầy cô
trong hội đồng nhà trường, đại diện cha mẹ học sinh và 1.472 ĐVTN trong
toàn trường. Nhiều lá thư tri ân, lời tri ân và những lời ca tiếng hát
thể hiện đầy cảm động, sâu sắc, hồn nhiên, sự trưởng thành khôn lớn của
các em, sự lưu luyến bịn rịn khi chuẩn bị chia tay mái trường, chia tay
thầy cô để trở thành những công dân tuổi 18 đầy tự tin và hoài bão.
Trân
trọng giới thiệu cùng bạn đọc hai lá thư tri ân về thầy cô của em:
Trịnh Thị Thương học sinh lớp 12A5 và lá thư tri ân về ông bà, cha
mẹ…của em Hồ Thị Ánh Nguyệt học sinh lớp 12A2 THPT Lê Hoàn.
Nữ sinh Trịnh Thị Thương tặng hoa tri ân
thầy: Lê Chí Thảo – Bí thư chi bộ - hiệu trưởng nhà trường
Lá thư tri ân về Thầy, Cô
Vâng! Sinh con ra là cha là mẹ- Dạy con khôn lớn là cô, là thầy!
Kính thưa các thầy giáo, cô giáo, thưa toàn thể các bạn học sinh thân mến!
Hôm nay trong thời khắc thiêng liêng và trang trọng, thời khắc của sự
chia ly sắp đến. Em rất vinh dự được thay mặt cho hơn 541 bạn học sinh
lớp 12 trường THPT Lê Hoàn nói lên tiếng nói tri ân về những người đã
dành cả tâm huyết cuộc đời mình chắp cánh ước mơ cho bao thế hệ học trò.
Họ là những người mà chúng em vẫn luôn gọi với một lòng kính trọng, tri
ân bằng hai tiếng rất đỗi bình dị mà thân thương.
“THẦY CÔ”!
Từ lúc nào chúng em biết gọi hai tiếng” thầy cô” và ngay giờ phút này
đây, em cảm nhận được ý nghĩa thiêng liêng của nó.
Không sinh ra chúng em, không nuôi dưỡng nhưng chính thầy cô là người
cha, người mẹ thứ hai, bởi thầy cô đã dạy dỗ, dìu dắt chúng em nên
người!
Rời vòng tay bố mẹ để bước những bước đầu tiên trên đường đời, cô thầy
là những người đưa tay ra nâng đỡ, dõi từng bước em đi.
Bỡ ngỡ, rụt rè của ngày đầu tới trường: trường mới, bạn mới, thầy cô
mới và rất nhiều kiến thức sâu rộng đang ở phía trước… những tưởng sẽ
rất khó khăn để làm quen, nhưng những lời ấm áp của cô, những cử chỉ ân
cần của thầy đã giúp em vượt qua tất cả!
Bao nhiêu là đủ cho một sự biết ơn???
Vâng, cảm ơn không thôi thì chưa đủ! Chúng em đã và đang cố gắng nỗ lực
hết mình vì hành động chính là lời cam kết tuyệt đối!!!
Em thầm cảm ơn cô thầy nhiều lắm, thật nhiều !!! Vì nhờ thầy cô.
em hiểu vị mặn chát của mồ hôi cha mẹ, hiểu được sự thiêng liêng, gắn
bó của tình bạn, thấu được tình yêu thương, gắn kết của con người… và
giúp em thấy bầu trời rộng lớn, để dạy em bài học đầu tiên : “Lòng biết
ơn”.
Dẫu có lúc chúng em nghịch ngợm làm thầy cô phiền lòng, dẫu có
lúc ngang tàng, đáng trách móc,… cô thầy vẫn kiên trì bảo ban, vẫn
khuyên răn ân cần để chúng em trở về với những gì hồn nhiên, vô tư tuổi
học trò, để chúng em hăng say học tập, ghi ơn đề đáp!
Luôn ân cần như một người mẹ, thấu hiểu như một người bạn, gần
gũi như một người thân và nghiêm túc đúng nghĩa của một người thầy… thầy
cô bao bọc chúng em trong yêu thương tự nhiên mà vẹn tròn!
Cô thường bảo em rằng: Con người sống cần phải có ước mơ. Cô đã
dạy em biết ước mơ, biết vun đắp cho ước mơ của mình, biết hy vọng cho
ngày mai tươi sáng. Cũng bởi vì: Cuộc sống khi bạn ngừng hy vọng- hy
vọng tắt đi khi bạn ngừng tin tưởng!
Mỗi ngày trôi qua, thầy lại dạy em biết bao điều giản dị, cuộc
sống không bao giờ có giới hạn, không có tuyệt vọng và điểm dừng… chỉ có
những con đường, những cánh cửa mở ra tương lai phía trước.
Thầy cô không chỉ mang đến cho em kiến thức, mà còn dạy em biết
cách làm người. Em biết đi trên con đường không chỉ dải hoa hồng mà còn
biết đi trên những con đường sỏi đá đầy gian nan…!
Cô dạy em biết khóc để em biết cái giá phải trả sau những ham
chơi, điểm kém. Thầy dạy em biết cười để em hiểu giá trị sau bao ngày cố
gắng, miệt mài bên bàn học…Để em thấy nghẹn ngào và thấm thía rằng:
đàng sau bao quan tâm, chở che thường ngày của cha mẹ- thầy cô luôn dang
rộng cánh tay. Cũng bởi vì:
Thầy cô là những con đường
Cho lòng em gửi tình thương vẹn tròn
Chúng em là những người con
Và thầy cô mãi là cha mẹ hiền!
Cảm ơn thầy đã dạy em biết trân trọng giá trị những thành quả
lao động, biết trân trọng những gì mình đang có! Cảm ơn cô vì đã dạy em
biết yêu thương, biết khóc để biết cười, biết cho đi mà không cần nhận
lại,… Cảm ơn vì đã dạy em biết yêu bản thân mình, biết sống có trách
nhiệm, biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã,… dạy em sống lạc quan, hướng
em tới biết bao điều tốt đẹp…!
Cảm ơn cô thầy đã cho em hiểu giá trị của cuộc sống! “ Gắng lên
em! Cuộc đời thật đẹp!!!- đó mãi là lời động viên thôi thúc em vững bước
trên đường đời.
Hôm nay, khi chúng ta nhận ra thầy cô quan trọng cũng là lúc tất cả
đang bước những bước cuối cùng trên chặng đường cấp 3 của một thời cắp
sách. Lòng em bỗng nặng trĩu một nỗi buồn khó gọi thành tên!!!
Tiếng ve kêu râm ran khi hè về vội vã, mang cái nắng gay gắt rát
vàng ô cửa kính cũng là lúc dòng lưu bút vội vàng trao nhau. Tất cả đến
nhanh quá! Thời gian vô tình sắp mang những tháng ngày thân thương vào
dĩ vãng. Tất cả sẽ trở thành kỉ niệm gọi tên bằng QUÁ KHỨ…!
Công ơn thầy cô có bao giờ em kể hết. Đại dương bao la đâu phải
là nhiều. Trời rộng mênh mông đâu hẳn là đủ! Trong lòng chỉ biết tự nhủ
luôn cố gắng học thật tốt để có thể bước đến bến bờ thành công như niềm
hy vọng, mong mỏi của thầy cô!
Một lời thành tâm xin cúi đầu tạ lỗi cho biết bao nông nổi của
một thời. Và cũng xin gửi tới thầy cô lời tri ân sâu sắc, thiêng liêng
nhất!
Cảm ơn tất cả các thầy cô- những người luôn miệt mài bên trang
giáo án để dạy em bao bài học đường đời. Và cũng nhân đây, xin chân
thành gửi lời tri ân tới những người cô, người thầy mà chúng em hết mực
yêu thương, trân trọng- Đó là những người đã xây dựng nền tảng ước mơ
em, chắp cánh ước mơ em được bay cao, bay xa!
Giờ phút chia tay sắp đến, chúng em sẽ phải xa mái trường dấu
yêu, xa vòng tay dìu dắt của thầy cô, xa tất cả… những gì còn lại chỉ là
một khoảng lặng để em bỗng nghẹn ngào:
Đừng đến nữa ngày mai giã từ lớp học
Đừng chia tay để rồi ai cũng khóc …!
Khi tất cả quanh mình …bỗng hoá thân thương
Và đừng quên nghe ai…một thuở học đường!!!
Chân trời phía trước đang mở ra trứoc mắt chúng em. Mai ra đi mang trên
mình hành trang là những bài học cuộc sống. Em mãi nhớ nơi đây với
những kỷ niệm của một thời cắp sách tinh khôi. Mong rằng tất cả những ai
là học sinh ý thức mình là ai để biết trân trọng công ơn thầy cô! và
chúng em- những người làm chủ tương lai của đất nước sẽ nỗ lực cất cao
đôi cánh ước mơ tìm đến những chân trời.:
Chân thành cầu chúc thầy cô mãi mạnh khoẻ, hạnh phúc, mãi bình an và là những ngưòi lái đò tri thức vượt thời gian:
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò tri thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương!
Nữ sinh Trịnh Thị Thương tặng hoa tri ân thầy: Lê Chí Thảo – Bí thư chi bộ - hiệu trưởng nhà trường.
Lá thư tri ân về Cha,Mẹ
Kính gửi BGH, các bậc phụ huynh cùng toàn thể học sinh đang có mặt
trong buổi lễ tri ân và trưởng thành “khi tôi 18” ngày hôm nay. Trong
thời khắc thiêng liêng và trang trọng- thời khắc của sự chia li, em rất
vinh dự được thay mặt cho 541 bạn học sinh lớp 12 trường THPT Lê Hoàn
nói lên tiếng nói tri ân về những bậc sinh thành đáng quý. Có thể đây
chỉ là những mộc mạc, nhưng rất trung thực chân thành, dưỡng dục cho em
được như ngày hôm nay.
Kính thưa ba, mẹ!
Có lẽ bánh xe thời gian cứ lặng lẽ trôi đã làm ba mẹ không nhận ra rằng
đứa con ngày nào bây giừo đã lớn. 18 năm đi qua để lại trong con nhiều
lĩ niệm, vui có buồn có, và con thầm cảm ơn ba mẹ, những người đã vẽ lê
bức tranh tuổi thơ con những sắc màu đẹp nhất của tình thương. Cũng
chính nhờ tình thương đó, con đã dần lớn lên. trưởng thành. Cho đến hôm
nay, khi bánh xe tạm ngừng lại ở cái tuổi thứ 18, 18 tuổi, con nghĩ về
những gì đã trãi qua và cảm thấy thật hạnh phúc vì con đã được lớn lên
trong vòng tay yêu thương của mẹ cha.
Mỗi ngày khi con bước chân đến trường cũng là lúc bước chân tảo tần của
cha mẹ phải đối mặt với những toan cho cuộc sống mưu sinh. Thật sai lầm
khi trước đây, có những lúc con nghĩ tại sao cha mẹ cứ phải đi xa? Tại
sao nói thương con mà khồng gần chăm sóc…??? Thế nhưng giờ đây con rất
muốn nói lời xin lỗi, bởi con đâu biết rằng ba mẹ cũng chẳng sung sướng
gì khi phải xa con.
Con đâu biết rằng có lần ở nhà, mẹ đã thức suốt đêm bên giường con chỉ
vì con bị ốm, ba đã phải dậy từ rất sớm chỉ để nấu cho con ăn một bát
cháo ngon. Và còn rất nhiều, rất nhiều nữa những yêu thương mà ba mẹ
dành cho con, tuy thầm lặng, nhưng nó làm cho cuộc sống con hạnh phúc
hơn và ý nghĩa hơn. Ba mẹ phải đi xa con, bởi ba mẹ muốn có một cuộc
sống no đủ, muốn được nhìn thấy con khôn lớn trưởng thành giống như bao
bạn bè khác- vô tư và luôn vui vẻ.
Con cảm ơn cha mẹ rất nhiều về điều đó! Dù có ở phương trời nào, ba mẹ
vãn luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con: Nếu như mẹ trao cho con
những tình thương ngọt ngào thì ba lại dậy con phải cứng cỏi, bản lĩnh
để tự đứng trên đôi chân của chính mình. Ba dạy con không được cúi đầu
trước gian nan như người ta không được sợ hãi khi bơi qua sông biển.
Sau này dù con có đi đâu thì ba mẹ vẫn mãi là chỗ dựa tinh thần, là
niềm hạnh phúc của con, là bến đỗ khi đôi cánh con mỏi mệt, là nguồn
động viên an ủi khi con gặp khó khăn.
Thế nhưng, một mùa hoa phượng nữa đã nở rộ, một năm học nữa lại trôi
qua, sắp trải qua những ngày giờ cuối cùng của tuổi học trò, cũng đồng
nghĩa với việc sắp đón nhận những khó khăn thử thách mới, con người mới,
con cảm nhận rõ lòng mình đang có những xáo trộn nhất định: “ Con sợ
những kì thi trước mắt, sợ sẽ không đạt được kết quả như ý muốn, sợ nhìn
thấy nét mặt thất vọng hiện lên qua đôi mắt của ba mẹ…”. Nhưng con nhớ
lời mẹ dặn không được chùn bước, nhớ những đêm khuya ba thức cùng con,
vỗ nhẹ lên vai con và nói:” gắng lên con!”. Ba mẹ biết không, tình
thương của ba mẹ là động lực giúp con vượt qua mọi thử thách.
Giờ sắp tới ngày chúng con phải đối mặt với kì thi tốt nghiệp THPT và
kì thi Đại học, con sẽ cố gắng học tập thật tốt, nỗ lực hết mình để
không phụ lòng mong mỏi của thầy cô, ba mẹ.